Cuối tuần xin tạm ngưng bàn chuyện lan để chuyển đề tài sang thơ với thẩn. Bài dưới đây là một kỷ niệm buồn khi còn làm việc ở Khe Sang, Quảng Trị.
BẤT ĐỊNH
Say sao lại đến chốn này đây?
Cái kiếp ‘Hồng dương’(*) nặng tháng ngày
Say, tỉnh cuộc đời ai tính được,
Phải chăng chỉ có mỗi mình say?
Đâu phải mình ta lòng u uất,
Đá cũng say và mây cũng say.
Đá say đá gục bên sườn núi,
Mây thấm men nồng mây cứ bay./.
Một kỷ niệm buồn trong thời gian ở Khe Sanh, Quảng Trị
8/2007 Ph.T.Kh
(*) Kiếp ‘Hồng dương: Kiếp người khổ ải