ĂN NHAU Ở CÁI HẬU VẬN

ĂN NHAU Ở CÁI HẬU VẬN
 
Mình có một anh bạn đồng niên. Là một chàng trai xuất thân từ nông thôn nhưng trông cũng sạch sẽ. Có lẽ vì được ra tỉnh học nên quần áo hắn cũng tươm tất, song mùa đông thì cũng không có gì ngoài cái áo bông; mùa hè thì cũng chẳng thoát cái áo may-ô ba lỗ. Tóm lại cái mùi quê, cái sắc quê cứ vẫn bám chặt lấy hắn.
 
Song, được cái hắn sáng dạ, học đâu nhớ đấy, nhờ có cái mùi của tỉnh nó ám vào người nên da hắn đã từng nhuộm bùn ao, bùn ruộng nay trắng ra, cái mùi bùn trên người hắn cũng dần được tẩy sạch, do vậy trông hắn cũng không đến nỗi nào. Thế là có một cô cùng lớp có vẻ có cảm tình với hắn.
 
Hè năm ấy, cô bảo hắn, rằng em sẽ về nhà anh chơi. Hắn mừng như đào được hũ vàng. Hắn viết thư về nhà cho gia đình. Thế là một chục con gà được nhốt vào chuồng, chuẩn bị cho một sự kiện trọng đại.
 
Ngày ấy cũng đến, vật đầu tiên đập vào mắt cô bạn nọ là cái nhà tranh vách đất, tại sao dân quê lại gọi đó là cái nhà? Nhà phải như nhà của cô cơ; có nghĩa là phải tường xây, quét vôi xanh vôi vàng; có nghĩa là nền nhà phải lát gạch hoa; có nghĩa là cái nhà ở nhà quê thì không thể gọi là nhà. Hơi thất vọng!
 
Tiếp theo, cô bạn gặp mẹ của chàng trai. Chàng trai gọi mẹ, “bu ơi con đã về”. Mẹ đây hả? Cô bạn ngạc nhiên, đã là mẹ thì phải như mẹ cô. Ừ, mà cô đâu có gọi là mẹ, phải là “mợ ơi” chứ. Đã thế, bà mẹ quê lại có cặp mắt không sáng, nếu không nói là kèm nhèm.
 
Cô hỏi, nhà tắm ở đâu thì anh ta chỉ ra sông ở đầu làng. Cả làng tắm sông, bơi lội thoải mái. Song ngưởi của tỉnh thì không quen thế, không thích thế!
 
Sau chuyến thăm quê ấy, bạn tôi biết thân biết phận nên không dám ngỏ lời. Thế là cổ đi lấy một anh kỹ sư (hơn đứt bạn tôi về khoản trình độ), anh kỹ sư cũng là người ở tỉnh (thêm một điểm ưu nữa mà bạn tôi không có). Thế rồi, bạn tôi biết thân biết phận vì toàn điểm “liệt”, từ đó chẳng dám ngỏ lời cùng ai.
 
Thế rồi anh kỹ sư của cô ấy qua đời khi chưa tới tuổi nghỉ hưu, đứa con trai duy nhất của hai người ấy mắc nghiện ma túy, cô bạn buồn đến mức trở nên điên dại, rồi một hôm cô lang thang trên đường, gặp tai nạn, cô qua đời cũng ở cái tuổi chưa đến tuổi nghỉ hưu của nữ giới. Thảm cảnh thật! Đời sao lại có những con người bất hạnh như vậy!
 
Anh bạn tôi sau đó có một cuộc sống có thể nói là viên mãn. Viên mãn đến tận ngày từ bỏ thế giới này.
 
Anh ấy sinh ra ở đồng bằng bắc bộ, chết ở đồng bằng nam bộ. Hôm tôi đến thăm, hỏi anh có dặn lại gì không? Anh bảo, nếu được làm lại, anh sẽ không lấy vợ, vì hoặc là mình bị thất vọng, hoặc là làm cho người bạn đời bị thất vọng. Nói rồi anh đi, đi mãi ở cái tuổi 90. Con anh cho biết, anh chỉ có một nguyện vọng là nắm tro cốt được bỏ trên ruộng lúa của gia đình trước đây, ít ra thì cũng có một vài cây lúa sẽ tươi tốt.
 
Câu chuyện mà tôi kể cho bạn nghe là thật đấy, thật đến chín mươi chín phần trăm./.
 
Hình trong bài: Đường lên thiên đàng
Ngày 30/10/2021
Ph. T. Kh.

Add a Comment

Your email address will not be published.