THỰC BẤT TRI KỲ VỊ

Ngày nay

THỰC BẤT TRI KỲ VỊ
(Ăn mà không biết thưởng thức vị ngon)

Trong dân ta có một câu chuyện vui thế này:

Gia đình nọ có hai vợ chồng. Người vợ luôn tìm cách cải thiện món ăn để chồng được vui. Ngày này qua tháng nọ, người chồng chỉ cắm cúi ăn mà không có một lời khen. Người vợ thấy thế, một bữa nọ làm món “cỏ luộc” cho chồng, ngay lúc đó người chồng nổi sung, chê trách vợ.

Chỉ chờ có thế, người vợ mới mở lời, rằng có làm món ngon cho anh ăn thì cũng chẳng được một lời khen. Phải chăng, đó cũng là một thái độ “thực bất tri kỳ vị”, tức là cho ăn ngon mà cũng không nhận ra (bất tri) vị ngon (kỳ vị).

Suy rộng ra, trong nhiều gia đình của nước ta – giàu có, nghèo có. Những đứa trẻ con nhà giàu thì chuyện chúng được đưa đón đến trường bằng xe hơi là chuyện đương nhiên; chuyện hàng tuần chúng được cha mẹ đưa đi nhà hàng sang trọng cũng là lẽ đương nhiên.

Ngược lại, những đứa trẻ con nhà nghèo mà được cha mẹ mua cho một chiếc xe đạp để đạp đến trường thì đó là một sự hãnh diện to lớn; được ăn thoải mái thịt cá trong ba ngày tết cũng đã là một niềm vui khôn tả.

Vâng, vui hay buồn, sướng hay khổ cũng tùy thuộc vào hoàn cảnh và cách nhìn của mỗi người. Người dân sống ở một quốc gia đang phát triển, khi nhìn vào Việt Nam, người ta có những điều ước giản dị – một đất nước bình yên, một nền chính trị ổn định, những món ăn vừa ngon vừa rẻ. Còn người sống ở những quốc gia phát triển khi nhìn về Việt Nam, người ta cười khẩy một cái, buông một câu, rằng trên đường phố chỉ thấy toàn xe gắn máy, chả bì với chúng tôi…; thậm chí có người còn chê ỏng chê eo, rằng một đất nước chỉ biết làm giày cho người ta đi, may quần áo cho người ta mặc thì có gì mà khoe!

Vâng, nếu như đất nước chúng tôi có được hơn 200 năm bình yên như ai; nếu như đất nước chúng tôi không bị người ta gây ra nạn đói năm 1945; nếu như đất nước chúng tôi không bị xâm chiếm làm thuộc địa và gây cảnh chiến tranh hàng trăm năm qua; nếu như đất nước chúng tôi cũng từng đi gây chiến để có dịp xuất khẩu vũ khí như ai; nếu nhân dân chúng tôi cũng từng đi tước đoạt tài nguyên nước khác đem về làm giàu cho nước mình… thì chẳng ai nói trước được điều gì.

Ngày nay, chúng tôi chẳng còn phải ăn món “cỏ luộc” như người vợ kia đãi chồng, chúng tôi đã thanh toán được nạn bỏ bữa, đã đi qua thời kỳ “ăn no mặc ấm”, đang đi vào thời kỳ “ăn ngon mặc đẹp”. Chúng tôi trân trọng điều đó.

Ấy thế mà, nhiều kẻ, dù được hưởng vô số thành quả của đất nước này, song vẫn tưởng chúng chỉ được ăn món “cỏ luộc”, rồi quay ra chê bai, chống đối, thậm chí phá hoại nữa. Đó chính là những kẻ “thực bất tri kỳ vị”. Vậy thì hãy tiếp tục cho chúng ăn “cỏ luộc” mới đáng!./.

Hình trong bài: Ngày nay chúng ta là những người “Thực tri kỳ vị”
Ngày 29/5/2022
Ph. T. Kh.

Add a Comment

Your email address will not be published.