MỘT CHIỀU THU NGHE NHẠC VĂN CAO
(Kỷ niệm cách nay 16 năm ở Khe Sanh, Quảng Trị)
Nơi tôi ở trên đỉnh Trường Sơn
Nơi mùa thu không có lá vàng rơi hờn giận
Không có nắng nhạt thu tàn mơ mộng
Chỉ thấy chiếc lá vàng trong “Suối mơ” hò hẹn
Nơi Văn Cao mơ một ngôi nhà bên suối
Để đợi chờ hình bóng ai tìm tới…
Đỉnh Trường Sơn chỉ có hai mùa ấm lạnh
Một màu xanh suốt năm dài bất tận
Tôi tự hỏi, nếu Văn Cao về đây ở ẩn
Liệu có “Buồn tàn thu” để lại cho đời
Có người con gái nào trong tiếng hát lả lơi
“thôi tình em đấy”, những chiếc lá thu rơi?
Nơi tôi ở trên đỉnh Trường Sơn
Không có chốn bồng lai tiên cảnh
Để Văn Cao viết nên một “Thiên thai” kiêu hãnh
Để không còn những mái nhà đơn sơ trong gió lạnh
Những tiếng ầu ơ bên nồi khoai nồi sắn
Những cánh đào đã tàn quá một lần
“Thu cô liêu” trên đỉnh Trường Sơn
Lá không rơi trong những chiều giá lạnh
Thu không cho tôi một tình yêu nồng ấm
Mây chuyển vần trong một trời u ám
Gió cứ gào than khóc kiếp đơn côi
Gió cứ thổi mà lá vẫn không rơi… ./.
Hình trong bài: Trên đỉnh dẫy Trường Sơn
Ngày 18/06/2024
Ph. T. Kh.