CÓ MỘT CHIỀU

CÓ MỘT CHIỀU

Rồi một chiều tôi lang thang trên đồi vắng
Sau những ngày “ba cùng” với bà con người Nhắng*
Lòng buồn rầu vì việc chẳng thành công
Đi tìm nơi vắng vẻ để trải lòng
Bước chân nhỏ tôi leo lên đồi cỏ
Ở đâu đó tiếng nước đổ vào khe suối nhỏ
Càng lên cao như trời càng rộng mở
Dưới chân tôi, những ngọn cỏ lao xao
Mấy nương lúa chuyển vàng vào mùa hạ
Tôi đi, đi dưới bầu trời yên ả
Cảm thấy mình nhỏ bé lạ làm sao
Một con người? Chỉ là chiếc bóng cao cao
Không ý thức, mọi điều đã vào quên lãng
Cuộc hành trình lên đồi cao vắng lặng
Trở về bản khi bóng nắng đã ngả dài
Sương chiều cuối hạ đã rơi xuống bờ vai
Vài giọt sương bị gió lay trên ngọn lá
Người, đồi cao, cỏ cây, bản làng
thân thương quá
Tạm biệt nhé, mai ta trở lại nơi phố xá ồn ào
Ơi bản vùng cao,
ơi dân tộc Nhắng,
đáng yêu sao! ./.
…………………
*Vào năm 1960, tôi được đoàn TN Lào cai điều đi giúp đồng bào dân tộc Nhắng ở Trịnh Tường, huyện Bát Xát. Trong thời gian hai tháng cùng ăn cùng ở với đồng bào để vận động họ dùng phân chuồng bón lúa. Nhưng đồng bào không chịu nghe, đơn giản là họ không bao giờ đem chất bẩn mà bón cho cây lúa. Đó là phong tục tập quán bao đời nay của họ mà chúng ta đã không có sự hiểu biết. Vì thế mà thất bại.

Hình trong bài: Mây trôi lang thang trong hoàng hôn.
Ngày 11/01/2025
Ngã Thị Dã

Add a Comment

Your email address will not be published.