THƯỢNG HẠ QUÂN BÌNH
(Tôi có một căn bệnh, mỗi khi đầu óc trống rỗng là con người mất thăng bằng, hơi nghiêng người một chút là đổ xuống giống như con lật đật). Tức cảnh sinh thơ:
Tôi đã có lúc đi ngả đi nghiêng
Đó là lúc thượng hạ bất quân bình
Đáng sợ nhất, lúc đầu tôi trống vắng
Chẳng ngọt bùi, chẳng thấy điều cay đắng
Không nghĩ suy, không nghĩa cũng chẳng tình
Chẳng giận hờn, cũng chẳng có hiển vinh
Có những lúc tôi ngồi yên lặng lẽ
Khi đang ăn tôi cũng ngồi như thế
Nhìn khoảng không như đứa trẻ sơ sinh
Là lúc tôi trong trạng thái bồng bềnh
Con lật đật, nhẹ đầu chân nặng trĩu
Cho đến lúc này thì tôi đã hiểu
Không nghĩ suy làm mất sự quân bình
Làm sao đây, biết ai kẻ tâm tình?
Đem thơ Kiều gieo vào trong tim óc
Kia chàng Kim, nọ nàng Kiều đang khóc
Chiếc kim thoa chàng trao lại cho nàng
Mối tình đầu luôn đẹp bị dở dang
Mấy trăm vần Kiều nạp đầy tim óc
Sức nặng này dễ đâu mà có được
Bây giờ đây thượng hạ đã quân bình
Ung dung bước, trời rạng ánh bình minh./.
Hình trong bài: Con lật đật Nevalyashka
Ngày 26/10/2024
Ngã Thị Dã