ĂN CƠM MỚI, NÓI CHUYỆN CŨ
(Không được phép dạy người khác về nhân quyền trong khi mình đã vi phạm nhân quyền)
Hôm nay mở mấy trang sách cũ, thấy có một đoạn nói về mấy nước “có quyền dạy người khác về nhân quyền” đã làm những chuyện rất là “tôn trọng nhân quyền”, xin trích nguyên văn ra đây để ai thích thì đọc.
Bắt đầu trích:
“…Không thể tha thứ được cho một nhà khoa học cứ thản nhiên làm việc mặc dù đã biết rõ mục đích của việc phát triển các công cụ giết người và phá hủy hàng loạt. Trong cuộc chiến tranh Việt Nam, tôi đã cảm thấy hết sức bàng hoàng khi biết tin rằng nhiều nhà khoa học lớn của Mỹ, trong đó có cả những người được nhận giải Nobel, đã tham gia các hoạt động của “Ủy ban Jakson”, một ủy ban do lầu năm góc lập ra nhằm mục đích phát triển các loại vũ khí mới…”
“Từ 1932 đến 1972, chỉ với mục đích nghiên cứu quá trình phát triển về lâu dài của bệnh giang mai, 400 công dân Mỹ của Bang Alabama, tất cả đều nghèo và là người da đen, đã bị sở Y tế Công cộng sử dụng như những chú chuột bạch thí nghiệm mà không hề hay biết. Trước đó người ta đã hứa với những bệnh nhân này rằng họ sẽ được chăm sóc miễn phí và được hưởng một số khoản ưu đãi nhỏ khác (trong đó có 5.000 USD cho chi phí mai táng) để họ thường xuyên đến các cơ sở y tế để các bác sĩ theo dõi. Trên thực tế họ không hề được điều trị. Đây đơn thuần chỉ là một nghiên cứu về quá trình phát triển của bệnh giang mai không được điều trị do các vị bác sĩ và nhà khoa học “khả kính” tiến hành và sau đó kết quả nghiên cứu của họ được công bố trên tạp chí khoa học cũng “khả kính” không kém. 28 bệnh nhân đã chết vì căn bệnh này, 100 người bị biến chứng, 40 người vợ và 19 em bé bị lây nhiễm. Công trình này bị đột ngột đình chỉ khi một nhà báo nữ tên là Jean Heller phát hiện ra và công bố rộng rãi trên báo chí. Tuy nhiên không một thành viên nào của Sở Y tế Công cộng có liên quan đến nghiên cứu này tỏ ra dù chỉ một chút hối tiếc. Mà đây đâu có phải là các bác sĩ Đức quốc xã, họ đều là những viên chức và các nhà nghiên cứu, các công dân của một đất nước tự do. Các nạn nhân cuối cùng chỉ nhận được một khoản đền bù nhỏ nhoi và không một vị bác sĩ nào bị truy tố trước pháp luật. Phải mãi đến năm 1997, Tổng thống Bill Clinton mới nhân danh Mỹ nói lời xin lỗi…”
“Việc buôn bán vũ khí là một trong những hình thức đáng giận nhất của thói đạo đức giả của các nước giầu. 95% vũ khí của thế giới là do 5 nước thường trực của Hội đồng Bảo an Liên hợp quốc sản xuất và bán!…”
Hết trích
Lời bàn: Dân gian ta có câu “chân mình những cứt rề rề, lại cầm bó đuốc mà rê chân người”. Khi người ta mang bom đạn đến để giết người, khi người ta rải hàng triệu lít chất độc hóa học xuống một đất nước để mấy thế hệ sau còn chịu tác động đến môi trường sống, mấy thế hệ của một gia đình còn chịu những di chứng thì người ta làm ngơ, coi đó không phải là vi phạm nhân quyền. Khi đất nước cần loại bỏ đi những kẻ phá rối thì người ta lại lu loa lên rằng, Việt Nam vi phạm nhân quyền! Nhân quyền cho ai? Cho số đông hay cho một ít kẻ phá rối?
Hãy nhìn những bức hình ở dưới, đó là những người đem “tự do” đến cho nhân dân Iraq trong thế kỷ 21!
(Trích trong cuốn sách “CÁI VÔ HẠN TRONG LÒNG BÀN TAY” của Trần Xuân Thuận và Matthieu Ricard, trang 21-23)
Tháng Sáu 2017
Ph. T. Kh.